𝑳𝒐̛̣𝒊 𝒏𝒉𝒖𝒂̣̂𝒏 𝒏𝒈𝒂̆́𝒏 𝒉𝒂̣𝒏, 𝒕𝒐̂̉𝒏 𝒕𝒉𝒂̂́𝒕 𝒅𝒂̀𝒊 𝒉𝒂̣𝒏: 𝑩𝒂̀𝒊 𝒕𝒐𝒂́𝒏 𝒌𝒊𝒏𝒉 𝒕𝒆̂́ 𝒔𝒂𝒊 𝒍𝒂̂̀𝒎 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̀𝒎 𝒏𝒐̂𝒏𝒈
“Phun một lần hết sâu, trái to đều – lời ngay trong vụ này.”Có thể đúng. Nhưng cái giá phải trả lại âm thầm tích tụ sau mỗi mùa vụ…
Khi lợi nhuận nhìn thấy được – nhưng thiệt hại lại bị giấu đi
𝗖𝗵𝗶 𝗽𝗵𝗶́ 𝗽𝗵𝐚̂𝗻 – 𝘁𝗵𝘂𝗼̂́𝗰 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝗰𝗮̀𝗻𝗴 𝘁𝗮̆𝗻𝗴
– Sâu kháng thuốc → phải dùng liều cao hơn
– Đất suy kiệt → phải bổ sung thêm phân
– Cây yếu đi → cần thêm dưỡng chất, phục hồi

𝗖𝗵𝗮̂́𝘁 𝗹𝘂̛𝗼̛̣𝗻𝗴 𝗻𝗼̂𝗻𝗴 𝘀𝗮̉𝗻 𝗴𝗶𝗮̉𝗺
– Trái nhìn đẹp nhưng nhạt vị, không bền, dễ hư
– Dư lượng vượt ngưỡng → bị trả hàng, mất uy tín

𝗡𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗹𝗮̀𝗺 𝘃𝘂̛𝗼̛̀𝗻 𝗸𝗶𝗲̣̂𝘁 𝘀𝘂̛́𝗰
– Làm không ngơi nghỉ mà tiền vẫn không dư
– Sức khỏe suy giảm vì phun thuốc liên tục

Nhưng khi tổng kết cả năm: thu vào ít – chi ra nhiều – lời không còn là lời thật.

Vậy đâu là hướng đi kinh tế bền vững?
+ Giảm thuốc, giảm phân, tăng độ bền của đất – cây – mùa vụ
+ Dùng vi sinh, nấm đối kháng, phục hồi hệ sinh thái tự nhiên → cây khỏe hơn, ít bệnh hơn
+ Tăng giá trị nông sản nhờ chất lượng thật – dễ vào siêu thị, dễ xuất khẩu

Bài toán làm nông không chỉ cần “trúng mùa” – mà còn cần tính được lâu dài.
“Cái lợi thật sự là khi mình khỏe, đất còn tốt, và vụ mùa sau không phải vay mượn để bắt đầu lại.”